Kết quả tìm kiếm cho "sau bữa ăn Người mẹ đã mất"
Kết quả 1 - 12 trong khoảng 1232
Ngoài củ hủ dừa, gần đây người dân các vùng trồng khóm An Giang còn khéo léo tạo ra món ăn độc đáo từ củ hủ khóm. Món quê dân dã này trở thành đặc sản níu chân bao khách phương xa, làm xao xuyến người con xa xứ.
Trong chưa đầy 5 năm, Phúc lần lượt mất đi những người thân yêu nhất từ cha, tới mẹ và vừa mới đây thôi là bà nội, chỗ dựa tinh thần cuối cùng.
Trịnh Minh Khang - chàng trai sinh năm 1996, ngụ phường Tân Châu đã chứng minh rằng, đôi khi, sự khác biệt lại đến từ điều bình dị nhất. Khởi nghiệp với thương hiệu “Sệt - nước chấm lá chúc”, Khang không chỉ bán một lọ gia vị mà còn gửi gắm hương vị mộc mạc của quê hương với tinh thần không ngại khó.
Độc thân hay kết hôn, mỗi lựa chọn đều có cái giá và niềm vui riêng. Nhiều phụ nữ chọn sống một mình, xem đó là cách để giữ tự do và sự chủ động trong cuộc sống.
Kỷ niệm ngày sinh nhà văn Nam Cao là dịp để nhớ về cây bút hiện thực lớn của văn học Việt Nam hiện đại, người đã biến trang viết thành hành trình gìn giữ và khẳng định nhân phẩm con người giữa xã hội cũ đầy bất công.
Búng Bình Thiên - hồ nước trời nằm trên địa phận 2 xã Khánh Bình và Nhơn Hội là một trong những vùng nước ngọt lớn nhất miền Tây Nam Bộ. Mặt hồ xanh biếc quanh năm soi bóng làng Chăm, làng Kinh bình yên bên bờ. Ở nơi con nước và con người cùng thở, những ngư dân, cán bộ và nghệ nhân vẫn lặng lẽ gìn giữ hồ nước trời như giữ một phần linh hồn vùng biên giới.
Sự chênh lệch về tuổi tác có thể bù đắp, bổ sung cho nhau, nhưng cũng có thể gây ra mâu thuẫn nếu hai bên không cùng nhịp phát triển tâm lý.
Hà Giang là điểm đến mơ ước của bất kỳ phượt thủ nào – nơi núi đá hùng vĩ hòa cùng mây trời, nơi mỗi cung đường đều mang theo một câu chuyện riêng.
Ở ấp Xẻo Đước 3, xã An Biên, cứ mỗi buổi chiều, người dân lại thấy một khung cảnh quen thuộc mà nghẹn lòng. Dưới mái hiên nhỏ nghiêng bóng nắng, một bé gái ngồi lặng lẽ nghe chị đọc bài. Đôi tay em lần trên trang vở, còn ánh mắt đục mờ như khói chiều, chỉ biết hướng về nơi giọng đọc thân quen vang lên. Đó là Nguyễn Thị Bảo Hân, cô bé không nhìn thấy ánh sáng từ khi mới chào đời.
3 giờ sáng, phía hữu ngạn con kênh Vĩnh Tế, đoạn qua phường Vĩnh Tế (tỉnh An Giang) bắt đầu vọng lại tiếng máy nổ tành tạch xé toạc màn đêm của những người làm nghề chài lưới. Sau một đêm dài lênh đênh trên đồng lũ, người dân trở về mang theo nhiều sản vật cân cho tiểu thương ở “chợ âm phủ”…
Giữa vùng đất Vĩnh Hòa Hưng (tỉnh An Giang) có một người nông dân từng mất trắng vì cây tiêu, nhưng vẫn không chịu gục ngã. 6 năm sau, ông trở lại mạnh mẽ với vườn hạnh xanh mướt, trái tròn căng mọng đang được xuất khẩu sang Mỹ và châu Âu. Câu chuyện của ông Phan Văn Khang không chỉ là hành trình vượt khó, mà còn là minh chứng cho tư duy mới của người nông dân thời hội nhập, sản xuất cái thị trường cần, chứ không bán cái mình có.